Mình sẽ chia sẻ nhật ký đi sinh bé Bống của mình. Nhất là những mẹ nào chuẩn bị đi đẻ lần đầu hay lần 2 cũng nên tham khảo nhé.
Trước hết, mình phải công nhận là những gì tượng tượng trong đầu khác xa với thực tế. Hai vợ chồng dự tính sinh ngày 7/5, nhưng đến ngày đó không thấy động thái gì cả. Mãi tới ngày 9/5, mình mới có hiện tượng đau đẻ.
Khi tới viện, vào phòng chờ mình được phát chiếc váy trắng rộng thùng thình, dài tới cả gót chân. Sau đó sẽ đi kiểm tra, mình vẫn nhớ cảm giác cực xấu hổ lúc đó. Bảo sỹ bảo mình cởi quần ra rồi nằm lên bàn. Mình ngơ ngác vừa đau vừa sợ và lóng ngóng không biết làm thế nào.
Bác sỹ đến bảo: “Thế không nghe thấy là nằm lên bàn đi à. Đẻ đến nơi rồi ngại gì nữa. Nào nằm lên đây”. Mình lên bàn nằm, nhắm tịt mắt lại và làm theo hướng dẫn của bác sỹ.
Đến trưa, mình bắt đầu bị đau thắt cách một tiếng 1 lần. Cơn co thắt đau đến điếng người, cứ kéo dào 20 phút 1 lần. Mỗi lần đau thì không đứng, không ngồi được, chỉ biết cúi người bám lấy đầu giường.
Đau như thế nhưng đến chiều cũng chỉ mở gần 2 phân. Cứ thế, đau quằn quại tới 10h đêm. Lúc này mình quá mệt, gục vai vào chồng. Mình chỉ muốn nói “Bống ơi thương mẹ với”. Cả đêm đau cũng không ngủ được.
Đến sáng hôm sau mình được gọi đi khám. Lúc này cảm giác như Bống sắp ra. Mình quyết định truyền kích đẻ. Đang lắc mông cho đỡ đau thì mình bị vỡ ối. Mình được đưa sang phòng đẻ khám luôn.
Lúc kiểm tra thì toàn phân su, nước ối đục. Mình rất lo sợ. Bác sỹ thì cứ gọi, người nhà đâu, người nhà của cô Huyền đâu, suy thai rồi, mổ cấp cứu đi. Mình thật sự hốt hoảng. Sau đó, mình được đặt lên bàn mổ, mình run và các cơn gò vẫn tiếp tục diễn ra.
Tiếng loảng xoảng chuẩn bị dụng cụ mổ, mình bị che mặt, tiêm sau lưng, khử trùng, gây tê. Người mình bắt đầu tê và không có cảm giác gì nữa. Nhưng khi mổ, mình cảm nhận được từng mũi dao cứa vào bụng, buồn buồn, giật giật nhưng không cảm thấy đau.
Mổ xong, con mình được bế ra người nhà luôn, còn bác sỹ tiến hành khâu lại rồi chuyển xuống phòng hồi sức. Tại đây, mình được truyền, người bắt đầu thấy ngứa do tác dụng phụ của thuốc tê. Sau đó truyền hết chai này tới chai truyền khác, cả đêm không ngủ được.
Lúc này chồng mình nhắn tin: “Con ngoan lắm, không khóc đâu. Vợ có mệt, đau lắm không. Cảm ơn vợ nhiều”. Đọc được dòng tin nhắn này, mình lại thấy phải cố gắng thật nhiều.
Phải tới gần tối, bác sỹ mới cho người nhà lên đưa mình về phong. Về đến phòng mình mới được nằm cạnh con, cảm giác vui, hạnh phúc không thể tả hết được. Nhìn con mà mình không nghĩ là vừa sinh một sinh linh bé nhỏ như vậy.
Khi thuốc tê hết, bác sỹ bảo mình nên đi lại để tránh bị dính ruột. Lúc này mới bắt đầu đau các mẹ ạ, đau như kiểu ai cầm dao cứa vào từng miếng thịt ấy. Mỗi lần đi đâu phải có người dìu mới bước đi được.
Đêm nằm ngủ thì bị nhức hông, nằm nghiêng thì không được vì căng vết mổ. Ở đây, ngày nào cũng thuốc men, cũng truyền. Ngày bác sỹ bảo được tháo chỉ, sắp được về là thích nhất. Nghĩ đến khi được về thật là thích.
Trong bài viết này mình chủ yếu chia sẻ cảm xúc khi đi đẻ nhé các mẹ. Trước khi chuẩn bị xuất viện thì các mẹ cũng nên đi gặp bác sỹ để được tư vấn về chăm sóc sức khỏe sau sinh, ăn uống, sinh hoạt như thế nào để tốt cho con và sức khỏe của mình nhất nhé.