Có mẹ nào đẻ xong bị chồng chán không thèm “động” như tôi không?

6842
4.2/5 - (8 votes)

Tôi năm nay tròn 30 tuổi, mới sinh cuối năm ngoái, đến nay cũng đã gần được một năm rồi. Từ khi tôi sinh con, cuộc sống và mối quan hệ vợ chồng nhiều thay đổi, nhất là chuyện chăn gối.

Hôm nay, tôi khá rảnh nên ngồi để gõ ra những dòng tâm sự này. Thật sự, tâm trạng của tôi vừa buồn, vừa hoang mang và lo lắng về mối quan hệ với chồng mình. Tôi là một dân văn phòng ngành kế toán, chồng tôi làm trong ngành xây dựng, yêu nhau đến 8 năm mới rước nhau về.

Trước kia, tôi vốn là cô gái xinh xắn, cao 1m65, lúc nặng lắm mới 45kg, khá hiền nên được nhiều anh theo đuổi nhưng tôi vẫn kiên quyết giữ mối tình thời đại học với chồng mình. Kết quả, chúng tôi cưới nhau lúc 29 tuổi và bây giờ tôi đã có một đứa con gái đầu lòng 6 tháng.

Tôi không thể tưởng tượng cuộc sống sau hôn nhân, nhất là sau sinh lại thay đổi nhiều đến thế. Trước khi có em bé, vợ chồng tôi lúc nào cũng quấn quýt lấy nhau, đi đâu cũng rủ đi cùng và ai cũng muốn giới thiệu với bạn bè về một nửa của mình. Hồi đó chưa có em bé, khi đi ngủ, chúng tôi có nhiều thời gian để dành cho nhau, thoải mái làm những điều mình muốn và sáng chỉ cần dậy kịp đi làm là được.

Chong-chan-sau-sinh
Ảnh minh họa

Tôi còn nhớ, một tuần, chúng tôi gần gũi nhau đều đặn, nhiều lần nhưng anh vẫn tỏ ra thích thú. Tôi cảm nhận được điều đó và chính tôi cũng cảm thấy hài lòng với hạnh phúc hiện tại của mình. Nhưng sau khi sinh, chồng tôi thay đổi hoàn toàn. Anh không còn muốn gần gũi tôi khi ngủ nữa, anh cũng không chủ động muốn ngủ cùng tôi, anh thường nói “thôi để cho hai mẹ con ngủ chung”, sau đó anh ra ngoài nhà ngủ và mang theo điện thoại.

Có những lần tới 1h đêm dậy cho con bú, tôi nhìn qua cửa thấy ánh sáng, tôi đoán là anh đang sử dụng điện thoại nên mới sáng như vậy. Biết vậy, nhiều lần tôi đã chủ động bước ra và muốn ngủ cùng anh, muốn gần gũi anh một chút nhưng anh tỏ ý khó chịu và hay biện lý do là ngủ giữ sức khỏe còn trông con. Nhiều lần tôi chủ động và bị từ chối, bản thân tôi thấy ngượng, xấu hổ nhưng cũng thấy buồn.

Nhưng cuối cùng đến một ngày tôi được ngủ với chồng. Tôi luôn ôm anh khi ngủ và cảm giác như lần đầu tiên chúng tôi ngủ với nhau, đã lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác này. Nhưng anh ấy luôn thờ ơ, mảy mắn với tôi và cũng chẳng có ham muốn gần gũi vợ.

Không kiểm soát được cảm xúc, tôi bực dọc khiến anh cũng không ngủ được. Anh tỏ ra khó chịu và chúng tôi đã cãi nhau vài ba câu. Nhưng cuối cùng anh ấy cũng thốt ra câu: “Bụng em ghê quá, vết mổ, vết rạn kìa. Lăn được chưa”.

Tôi như chết lặng, có một cái gì đó ứ nghẹn ở cổ. Tôi im lặng và lật người sang bên khác. Tôi suy nghĩ, thì ra anh yêu tôi chỉ vì thân hình tôi cách đây gần chục năm về trước. Anh ngại khi tiếp xúc với bộ dạng, cơ thể nhàu nhĩ này của tôi bây giờ. Đau quá! Đau đến tận tim các chị ạ. Và tất nhiên đêm đó tôi không ngủ!

Đúng vậy! Chính tôi còn không nhận ra tôi bây giờ nữa là. Từ một người con gái xinh xắn, thon gọn, bây giờ trở thành một bà mẹ béo ú, xồ xệ mà ai nhìn cũng phải lắc đầu hay há hốc mồm ngạc nhiên.

Chúng tôi còn kế hoạch sinh con nữa. Tôi phải làm sao với tình trạng này đây? Nếu kéo dài, không biết mối quan hệ của vợ chồng tôi sẽ đi đến đâu nữa khi ngay cả những chuyện chăn gối không còn là sở thích của nhau.

Lần đầu tôi chia sẻ câu chuyện của mình, các mẹ các chị hãy cho tôi lời khuyên với.