Tâm sự lần đầu sẩy thai của phụ nữ tuổi 30 chắc chắn sẽ khiến bất cứ bà mẹ nào đến độ tuổi mang thai cũng phải xúc động. Đọc ngay để rút kinh nghiệm cho mình!
Cũng đã hơn một năm trôi qua rồi, nhưng đến giờ tôi không thể quên được ngày đó. Sẩy thai ở tuổi 30 là một nỗi ám ảnh kinh hoàng với tôi trong cả cuộc đời này.
Tôi và chồng đã rất hạnh phúc khi phát hiện mình có em bé. Nhưng niềm vui này chẳng được bao lâu thì đến tuần thứ 5 của thai kỳ, tôi thấy cơ thể bất thường khi bị chảy máu.
Cả hai vợ chồng đều rất lo lắng, tôi đã lập tức lên mạng tìm thông tin, hỏi bạn bè. Vẫn biết việc chảy máu là biểu hiện bình thường trong giai đoạn đầu nhưng tôi vẫn tới gặp bác sỹ.
Lúc chờ bác sỹ, tôi thấy rất nhiều cặp vợ chồng bước ra từ căn phòng đó với nhiều tâm trạng khác nhau. Có người thì vui vẻ, hạnh phúc thể hiện rõ trên khuôn mặt, có người lại nặng trĩu nỗi buồn mà ai nhìn cũng chẳng dám hỏi thăm câu nào. Khi đến lượt tôi siêu âm, bác sỹ không kết luận được gì vì em bé còn quá nhỏ.
Phải 3 tuần sau, tôi tiếp tục đến gặp bác sỹ để siêu âm nhưng bác sỹ vẫn không nghe thấy nhịp tim của con. Tôi lại về chăm thai cho lớn dần, 2 tuần tiếp theo, tôi lại đến gặp bác sỹ. Lần này, bác sỹ báo vẫn không nghe được nhịp tim của con. Tôi lặng người, lạnh gáy, tim đập nhanh hơn khi bác sỹ kết luận khả năng sảy thai là rất cao.
Xem thêm: Chia sẻ kinh nghiệm chọn trường mầm non cho con
Chúng tôi đi siêu âm ở bệnh viện khác nhưng bác sỹ vẫn kết luận thai không có nhịp tim. Lúc này, tôi mới dám chấp nhận sự thực con tôi sẽ không có cơ hội đến với vợ chồng tôi.
Bác sỹ đưa cho tôi 2 sự lựa chọn: Một là để sảy thai diễn ra tự nhiên, 2 là phải phẫu thuật để lấy thai. Tất cả những lựa chọn như cái dao cứa vào tim tôi. Cả hai vợ chồng đều quyết định giữ lại cái thai, cho dù sảy thai tự nhiên chúng tôi vẫn phải chấp nhận.
Cuối cùng, cái gì đến cũng sẽ đến. Tôi bị những cơn đau bụng hành hạ, chảy máu liên tục. Tuy đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng trái tim tôi vẫn không thể chịu được. Bao nhiêu hy vọng đã tan tành sau cánh cửa cấp cứu.
30 năm sống trên đời, chưa bao giờ tôi cảm thấy tồi tệ và khủng khiếp như vậy. Bác sỹ nói tôi đã bị sảy thai và mất con mãi mãi. Tâm sự lần đầu sẩy thai của phụ nữ tuổi 30 như tôi mới hiểu được nỗi đau này.
Con ơi, mẹ đau quá. Tôi viết những dòng này mà nước mắt không ngừng rơi. Tôi phải trốn vào phòng, đóng chặt cửa lại, trốn bố để viết. Vì tôi biết chồng cũng rất buồn nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ vui vẻ.
Tôi đã mất con ở tuần thứ 8. Mới ngày nào, hai vợ chồng rất hạnh phúc khi biết tin mang bầu. Từ khi biết con xuất hiện, cả nhà từ ông bà đến anh chị đều rất vui, chăm sóc, bồi bổ cho tôi rất nhiều. Vậy mà trớ trêu vào ngày định mệnh đó, con đã rời xa chúng tôi. Chỉ trong vòng 4 tiếng đồng hồ, chúng tôi đã mất con mãi mãi.
Nghe tin, hai vợ chồng chỉ biết nhìn nhau khóc. Vợ khóc, chồng cũng khóc nhưng chồng tôi ở viện không dám khóc to. Nhìn khuôn mặt chồng khi đó, tôi biết, chồng tôi đau nhiều lắm, chỉ là anh đang cố gắng để nước mắt không tuôn ra.
Xem thêm: Khi đi đẻ cần mang những đồ gì?
Về nhà, mọi người đến thăm cũng động viên an ủi nhưng chưa khi nào tôi quên được ngày kinh hoàng đó. Chồng tôi cũng buồn ủ rũ mấy ngày, không đi làm ở nhà chăm tôi. Các mẹ có hiểu cảm giác đó không, khi ông trời cho chúng tôi niềm vui bất tận nhưng cũng lấy đi giọt máu của tôi. Có ai hiểu cảm giác đau như vết dao cứa vào từng thớ thịt, cứa vài nhát vào tim không.
Người ta còn nhìn thấy hình ảnh siêu âm con của họ, còn được nghe tim con đập. Nhưng con tôi chưa ở được 8 tuần, tôi chưa một lần nghe thấy tiếng trái tim bé nhỏ của con đập. Tất cả những gì tôi thấy chỉ là một chấm nhỏ tròn nằm trong tử cung.
Với nhiều người, việc mất đi đứa này sẽ nhanh chóng có con lại nhưng với tôi, ở độ tuổi 30 sẽ rất khó khăn khi tôi đã bị mất đi một bên buồng trứng. Tôi hoang mang, khủng hoảng vô cùng vì không biết còn có cơ hội làm mẹ lần nữa không.
Xem thêm: Sống chung với mẹ chồng sau khi sinh