Trai 30 tuổi tôi chưa gia đình, chưa có ổn định

1142
3/5 - (3 votes)

Gái 30 tuổi còn xoan
Trai 30 tuổi đã toan về già !

Tôi chỉnh sửa lại câu nói của các cụ ngày xưa cho hợp thời và hợp với hoàn cảnh của tôi bây giờ.

Tôi 30 chưa vợ, chưa gia đình

Bạn bè tôi đứa thì có nhà, đứa phấn đấu thì cũng có xe bốn bánh, vợ con đề huề. Nghĩ cũng tủi phận, bản thân tôi trải qua mấy mối tình rồi rốt cuộc cũng chẳng đâu vào đâu bởi nhiều vấn đề khách quan lẫn chủ quan. Lúc đó tôi cũng nghĩ mình còn trẻ, đời còn dài “ trai yêu 50, chọn mười, lấy 1” , mình cũng còn nhiều vấn đề phải lo nên vẫn còn tung tăng lắm, chưa nghĩ nhiều đến việc kết hôn hay tương lai lâu dài cho bản thân mình.

tuổi 30 của một thằng đàn ông
Chênh vênh lắm tuổi 30 của một thằng đàn ông

Hoàn cảnh gia đình tôi

Bản thân tôi là người tỉnh lẻ, vùng đất lam lũ của ruộng đồng, bờ bãi. Mọi người đánh giá ngoại hình tôi khá, chiều cao 1,7m. Nhà tôi nghèo, bố mẹ chỉ làm nông nghiệp, gia đình tôi có 4 anh chị em 2 trai 2 gái, tôi là con cả. Bố tôi đi chiến tranh chống Mỹ, thời đó ông bị mảnh đạn găm vào đầu nên bị ảnh hưởng, sức khỏe ông sa sút đồng thời tinh thần cũng không được minh mẫn, ông nghỉ mất sức nên không có chế độ nhiều. Khi về ông chỉ được một ít tiền, khi đó ông cũng chỉ mới 35 tuổi vì thoát ly từ rất sớm từ khi 15,16 tuổi.

Mẹ tôi thì sinh liên tục 4 đứa con, thời đó mọi nhà đều thế. Mẹ vất vả tần tảo nuôi chúng tôi khôn lớn lại thêm gánh nặng người chồng không tính toán, trợ giúp được gì, ốm đau liên miên nên gia cảnh rất nghèo khó. Đứa e gái sau tôi mới học lớp 6 đã phải nghỉ học, bươn chải mưu sinh để phụ giúp gia đình. Tôi khi đó là anh cả ngoài việc học thường dậy sớm từ 3,4 giờ đêm để te tép, bắt cá, đến sáng lại đi học. Mọi người cố gắng nhưng chi phí cũng không đủ để tôi và 2 em nhỏ ăn học, lên lớp 9 tôi phải bỏ dở giữa chừng. Tôi ở nhà vẫn mò cua bắt ốc, bắt tôm cá và ban ngày còn bán nước chè ngoài chợ. Cả buổi sáng tôi xách ấm nước và cái cốc đi khắp chợ bán hết ấm nước thì đến trưa, cũng được ít tiền nhưng chẳng thấm vào đâu. Mùa hè còn đỡ, mùa đông thì ế ẩm lắm.

Nghĩ cực quá, tôi thấy chúng bạn được đi học mình cũng khao khát lắm, và thấy rằng chỉ có con đường học hành mới giúp mình và gia đình thoát khỏi cảnh nghèo hèn này. Sau 1 năm nghỉ học, tôi lại nài nỉ xin mẹ cho đi học, mẹ thấy tôi cầu khẩn quá thương con nên cũng đồng ý. Tôi vẫn đi làm và vừa ôn thi cấp 3 với một ý chí mạnh mẽ, tôi cũng đỗ vào trường và thi vào được lớp chọn. Tôi vui lắm và cố gắng nỗ lực học hành, vẫn đi làm phụ giúp gia đình. Những năm đó còn thi phân khối, các trường đề riêng, tôi chọn thi Bách khoa không đỗ, đợt đó lại không có nguyện vọng gì. Tôi đành ngậm ngùi về nhà, mọi người phản đối nhiều bảo tôi nghỉ đi làm thôi. Nhưng tôi vẫn quyết tâm, tính đi tính lại tôi nghĩ mình thi trường cao khó, lại không có tiền học phí, nên tôi quyết định thi sư phạm để không mất học phí.

Tôi 30 chưa vợ
Tôi 30 chưa vợ

Tôi cũng đỗ sư phạm, vừa học vừa làm cũng gom góp được ít tiền gửi về cho mẹ. Lúc đó tôi chỉ biết lao đầu vào làm thêm, cũng có vài cô thích nhưng tôi không có thời gian và nghĩ phận mình nghèo khó. Tôi ra trường với tấm bằng khá trên tay, chạy đôn đáo xin việc khắp nơi nhưng không xin được đúng chuyên môn. Tôi lại đi làm trái ngành được 1 năm, sau đó được bạn bè giới thiệu tôi nộp hồ sơ vào một trường trung cấp. Xin việc cũng vất vả vì tôi không có tiền, không có quan hệ, bằng sự kiên trì nỗ lực tôi cũng vào trường. Làm ở đây tôi nhận thấy cơ chế“ Nhất tiền tệ, nhì quan hệ, ba hậu duệ, bốn tiền tệ”, tôi chỉ được ký hợp đồng dài hạn lương ba cọc ba đồng dù dạy được 6,7 năm trời. Tôi vẫn cố gắng bám trụ công việc để có lương ổn định hàng tháng, và ngành học của tôi là ngành Vật Lý chỉ đi làm được trái nghề. Trong quá trình làm việc, ngoài thời gian lên lớp tôi cũng tranh thủ làm thêm, dạy thêm và tích góp gửi tiền về cho bố mẹ. Mẹ tôi ngày càng già yếu lại thêm bệnh tiểu đường, bệnh khớp, chăm bố ốm bệnh nên ngày càng héo hon. Hai em gái tôi đi lấy chồng cũng chẳng khá giả gì nên không giúp đỡ được nhiều. Em trai út đang học năm hai đại học.

toi-30-chua-vo-2a
Ảnh sưu tầm

Những mảnh tình của tôi

Trong khoảng thời gian đi làm tôi cũng hẹn hò với 2 cô gái, một cô là người Hà Nội, bố mẹ phản đối nên em đi lấy chồng, một cô không muốn chờ đợi tôi.

 tuổi 30, chưa vợ không gia đình, ôm nghiệp làm giáo viên
Tôi đôi khi thấy mình chênh vênh ở tuổi 30, chưa vợ không gia đình, ôm nghiệp làm giáo viên

Một năm trở lại đây tôi, có quen em . Ban đầu, chúng tôi hẹn hò bình thường, một thời gian sau em tỏ ra là người có tham vọng khá lớn, cũng quê tỉnh lẻ, xuất thân bình thường,nhưng em mong muốn có một cuộc sống giàu sang. Thấy khả năng mình không đáp ứng được nhưng tôi vẫn tặc lưỡi, thôi kệ, em nói thế thôi nhưng em yêu tôi là được .Nhiều lúc nghĩ mình là đàn ông mà lương ba cọc ba đồng, cưới vợ về trăm thứ phải lo , lại còn gia đình chưa xong, nên tôi vẫn để mối quan hệ của mình như thế.  Tôi cũng tâm sự hoàn cảnh gia đình mình, tôi yêu em nên hỏi em hãy chờ anh 2,3 năm nữa để anh ổn định sự nghiệp và gia đình chúng ta sẽ cưới, được không em? Em muốn tôi đưa em về nhà để thăm chơi ra mắt. Tôi cũng đưa em về, hôm đó em có vẻ thất vọng, không vui dù đã được tôi chuẩn bị tâm lý trước.

Một tháng sau, tôi nhận được thiệp cưới, em đã lên xe hoa với người đã theo đuổi em mấy năm, nhà người ta ở Hà Nội, là con một có điều kiện.  Cầm thiệp cưới trên tay, tôi chỉ thốt lên câu: Em đi lấy chồng thì tôi biết cưới vợ ai bây giờ?

Tôi nghĩ tủi cho thân phận mình, dù bản thân có cố gắng nỗ lực thì đến nay, trai 30 tuổi tôi vẫn chưa lập gia đình, chưa có gì ổn định, nhà đi thuê, vốn liếng không, tay trắng vẫn hoàn trắng tay!

Tôi phải làm thế nào bây giờ, tôi đã định hướng sai? hãy cho tôi một lời khuyên để tôi có động lực bước tiếp!