Lần đầu tiên tôi chia sẻ câu chuyện của mình để nhận được sự đồng cảm, nhưng hơn hết là xin sự góp ý từ các mẹ, các chị. Hãy cho tôi một lời khuyên hoặc an ủi tôi cũng được.
Mỗi tối, tôi đều chủ động ôm anh để ngủ, anh thì ôm gối hoặc chăn. Tôi cảm nhận được anh không thèm để ý tới cảm xúc của tôi nữa.
Tôi đã từng đọc rất nhiều bài chia sẻ trên diễn đàn của phụ nữ và tôi cũng giống họ, tôi yêu chồng tôi nhưng nhiều khi tôi thấy anh ấy không còn quan trọng nữ. Tôi xin chia sẻ về câu chuyện của mình mà ai nhìn vào cũng ao ước có được, nhưng người ta thường nói “trong chán ngoài thèm”.
Chồng tôi là một người học thức cao, thu nhập khá, không rượi chè hay tụ tập bạn bè tiệc tùng say xỉn gì, anh ấy năm nay đã 41 tuổi. Tôi cũng thuộc kiểu phụ nữ xinh xắn, nấu ăn khá ngon và tôi ít hơn chồng 1 giáp tuổi. Chúng tôi đã có một con gái đáng yêu và hiện tôi đang có thai em bé thứ hai.
Như những người vợ khác, tôi chăm sóc chồng chu đáo, yêu thương, quan tâm đúng chuẩn một người vợ Việt. Yêu nhau đến nay đã chục năm, tôi thấy, chúng tôi còn hợp nhau nhiều thứ. Có khi cãi nhau nhiều nhưng cũng mau lành, chúng tôi luôn đùa giỡn, tâm sự, đi đâu cũng rủ nhau đi cùng, thậm chí là đi tắm hay đi vệ sinh nữa.
Trong khoảng 1 năm nay, tôi cảm nhận thấy sự thay đổi ở chồng. Mỗi khi ngủ, anh thường hôn con chứ không hôn tôi, những lúc tôi gần gũi anh, chủ động hôn anh thì anh khó chịu. Cả năm nay, từ khi tôi có thau chúng tôi đã không có chuyện chăn gối.
Anh chưa lúc nào tự chủ động chạm vào người tôi hoặc có ý muốn gần gũi tôi mặc dù tôi có bầu nhưng dáng vẫn khá chuẩn, trắng trẻo và đầy đặn.
Nhớ lại trước đây, chồng tôi là người có nhu cầu ham muốn khá cao, khoảng 3 đến 4 lần một tuần. Đặc biệt, anh luôn chung thủy với vợ, không có thèm “phở” bên ngoài và tôi tin anh. Bây giờ, tôi ôm anh nhưng anh lại ôm gối, hình như anh không còn để ý tới cảm xúc của tôi nữa.
Có lúc tôi nghĩ và tự trấn an mình, chắc anh mệt vì công việc, áp lực cuộc sống nên không còn đầu óc nào nghĩ tới chuyện chăn gối nữa. Có đêm, anh ngồi làm việc đến 12h rồi lên giường ngủ thiếp đi, có hôm đi ngủ sớm từ 10h nhưng cũng nằm kiểu “bất động”, không thèo dòm ngó gì tới tôi.
Có lúc tôi nghĩ, hay đàn ông mấp mé ngũ tuần thì việc gần gũi vỡ không còn hứng thú nữa hay anh đã tìm được cảm giác mới ở ngoài. Nhưng có lúc tôi nghĩ, mình thật là ích kỷ, tại sao không để cho anh nghỉ ngơi mà tối nào cũng ôm chặt lấy anh, lăn từ bên này sang bên kia như vợ chồng mới cưới. Nhiều lúc thật xấu hổ nếu mình lại là người có nhu cầu tình dục cao hơn chồng…
Tối nào đi ngủ tôi cũng bị ám ảnh bởi cảm giác này. Tôi sợ có một ngày chồng rời xa tôi, tôi sợ mối quan hệ vợ chồng mà không còn tình cảm. Tôi sợ ngày nào đó, anh công khai trước mặt tôi rằng “Anh đã tìm được một cảm giác mới tốt hơn em”.
Tuổi này rồi, tôi không dám mơ một tình yêu lãng mạn nữa, nhưng có khi tôi giật mình, đã lâu lắm rồi chúng tôi không nắm tay nhau, quàng cổ nhau hay ôm chặt nhau khi ngủ. Một cảm giác thật kinh khủng.
Tôi cũng từng bị stress, ảo tưởng, nghi ngờ về chồng mình nhưng anh ấy vẫn bình thường, vẫn quan tâm, hỏi han chăm sóc cho tôi chỉ trừ chuyện gần gũi.
Tôi đã tìm mọi cách để giải quyết vấn đề này, tôi không dám chia sẻ với bạn bè nên tôi thường lẳng lặng lên mạng tìm đọc những bài tâm sự tương tự để thấy mình còn may mắn hơn nhiều người khác.
Tôi cảm thấy lo lắng với sự thờ ơ của chồng và không hiểu nguyên nhân tại sao. Lần đầu tiên tôi chia sẻ câu chuyện của mình để nhận được sự đồng cảm, nhưng hơn hết là xin sự góp ý từ các mẹ, các chị. Hãy cho tôi một lời khuyên hoặc an ủi tôi cũng được.